SINH TỐ BƠ

SINH TỐ BƠ.

Author: Okami

Disclaimer: They belong to each others.

Genre: tình cảm, fluff .

Pairing: YunJae.

Rating: PG 15

Status: Oneshot – complete

A/N: tặng cho NGUYỆT TỬ. (Nhớ sinh tố bơ nè, xong nợ hén!!! Giờ chỉ còn Méo nợ Sói thôi, há há há!!!) mà… hơi dài =)) sori!!!

Dolphinnie yêu nè… fic tặng cho Dol thì phải pink… cho nên… chưa thể tặng được. Chưa có khả năng viết pink… đang tập =)).

************************************

Chán quá!! Sai lầm hết sức!

Không hối hận, nhưng thấy sai lầm. Đáng ra mình không nên thích anh.

Đáng ra là vậy…

Trước đây, mình là 1 đứa chỉ thích rock, và chìm đắm trong rock với thế giới riêng. Và khi gặp anh…

Mọi thứ biến sạch. Ừ, biến sạch.

Xa thiệt là xa… chưa một lần nào mình chạm được. Vậy mà mong muốn đó cứ trỗi dậy hoài.

Yêu? Không phải! Chắc chắn không phải. Vì chằng hiểu gì về anh hết. Hay nói đúng hơn chưa hiểu về con người thật của anh một chút nào.

Trước đây, thích một ca sĩ, diễn viên nào đó cũng chỉ là thích, dừng lại ở mức độ thích một hai ngày. Để xem, có Peter, mình thích Peter nhiều lắm, và Jun nữa. Nhưng thích và thích thế thôi. Không phải cảm giác hiện giờ. Mình thậm chí còn nghĩ móc khóa, poster ca sĩ, thật phí tiền.

Thích, tức là có cũng được, không thì chẳng sao.

Còn tình cảm mình thích anh, thì đau và buồn.

Chết tiệt! Mình đã từng là một con nhỏ cá tính đến kinh người. Bản thân đầy tự hào rằng chẳng phải dán mắt vào bất kỳ một hotboy nào, hay một thứ gì đó quá xinh đẹp. Mình đã từng sống vô cùng thờ ơ.

Cho đến khi thấy anh. Gần như muốn khóc. Chằng phải vì anh quá đẹp. Chẳng giải thích được điều mình nghĩ lúc đó.

Mình tự lừa dối bản thân rằng những người khác đang dần dần hút lấy mình, để nghĩ rằng mình bớt thích anh rồi. Nhưng không phải vậy. Thật chán!

………………..

Nhưng may là, bên cạnh anh có Jaejoong. Nếu không có Jae, chắc hẳn em đã yêu anh thật. Em dám chắc điều đó, nếu không phải vì người ở cạnh anh là Jae, thì em đã yêu anh mất rồi. Yêu cuồng ấy chứ!

Em từng nghĩ rằng anh chẳng đẹp bằng Jae, cười xấu hơn Chunnie, không có cái nét đểu đểu của Min và chẳng vui tươi nhiều như Junsu.

Ở anh có cái quái gì mà em thích đến vậy chứ??? Nói ra thì nhiều lắm, nhưng em không muốn nhắc đến.

Một hôm, em mua được một tấm poster của anh. Rồi tối đó, em dán hình anh lên tường. Và nhận ra rằng mình đang khóc. Em không hiểu tại sao lại như thế, anh ở trước mặt em, và em chẳng thể nào nhìn đến anh thật sự. Bình thường thì em không phải là dạng người yếu đuối, em ghét kiểu người đó, vậy mà chỉ nhìn một tấm poster thôi đã khóc.

Phòng em đầy poster của DBSK, em để ý đến từng chi tiết trong hình. Trừ anh!

Đêm đó, em dán hình Jae cạnh hình anh, và nhận thấy rằng lòng em tĩnh lại, không còn nổi sóng nhiều nữa. Vì Jae ở cạnh anh.

Thế đấy Yunho, em ghét anh tàn bạo. Em sẽ mãi ghét anh nếu không có Jae, cho nên anh liệu mà sống. Jae buồn, em sẽ giết anh.

Tốt nhất hãy cứ để em ghét anh đi, vì như vậy em sẽ không đau khi nghĩ rằng em thích anh nhiều đến chừng nào.

Ừm, nếu ai hỏi em thích ai nhất trong DBSK, em không thể chọn ra một người vì em thích cả 5. Nhưng nếu phải chọn, em sẽ nói em là fan của YunJae. Vì Yunho phải đi cùng Jae chứ, đúng không?

Yunho oppa 😀

Sao anh lại từng song ca với Donghae vậy??? Anh chưa song ca với Jae lần nào hết!!!! Đồ gấu ú! Mà anh có song ca với Jaejoong rồi đi nữa thì tại sao em không biết? Lỗi là ở anh không chịu phổ biến ca khúc đó.

Em ghét anh!

*****************************

Sinh tố bơ. Là món mà tôi thích. Vì nó giống em. Tưởng rằng sẽ đắng lắm, nhưng lại ngọt ngào, dễ uống.

Em thì không.

Em thích thưởng thức từ từ một ly bơ dầm hơn là hút đầy miệng một ly sinh tố bơ.

Đó là điểm tôi khác em.

Tôi khác em nhiều lắm, nhưng điều tôi vừa nói ở trên chính là điểm khác biệt lớn nhất.

“Bơ dầm đắng chết được, sao cậu thích nó hay thế?” tôi nhăn mặt mỗi khi em kêu một ly bơ dầm với vẻ mặt hí hửng.

“Cậu chẳng biết gì hết” em chun mũi “bơ dầm cũng có đường, có sữa vậy, mà giữ được vị đắng của bơ, ngon gấp mấy lần sinh tố bơ ấy chứ!”

“Nó vẫn đắng.” tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Nhưng mà…” em khẽ cười “ăn bơ dầm tôi liên tưởng đến cậu. Giống cậu nhiều lắm.”

“Sao lại có tôi ở đây?” tôi ngạc nhiên hỏi.

“Có đường, có sữa, cũng ngọt.” em đưa mắt về xa xăm.

Tôi không hiểu lắm điều em nói. Em múc một muỗng bơ lên cho vào miệng và ngậm thật lâu.

Rồi em lại khẽ cười thật nhẹ:

“Nhưng vẫn đắng và khó ăn.”

********************************

“Oppa!” một fan tranh thủ tâm sự khi tôi ký tên cho cô ấy những 5 tấm hình “Oppa sẽ yêu Jaejoong oppa hoài hoài phải không?” cô ấy nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ và trong sáng.

Tôi mỉm cười, cặm cụi ký tên.

“5 tấm hình của em!” tôi đưa cho cô ấy 5 tấm hình và lại mỉm cười.

“Oppa đừng cười nữa, không có Jaejoong oppa, oppa cười xấu hoắc à!” cô ấy hừ mũi “Không thèm trả lời em, nhớ đấy!” rồi giận dỗi bỏ đi.

Tôi phì cười.

“Oppa sẽ yêu Jaejoong oppa hoài hoài phải không?”

Câu nói đó cứ ám ảnh lấy tôi mãi.

“Rồi cậu trả lời sao?” Jae hỏi.

“Có yêu đâu mà hoài!” tôi buột miệng.

Jae phá lên cười rồi dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi:

“Cậu nhớ đấy!”

Tôi cũng cười theo. Ừ, cậu ấy không buồn, phục vụ fan thôi mà. Đối với tôi cũng thế mà đối với cậu ấy cũng vậy. Chúng tôi là bạn thân. Và đến đó là chấm dứt.

“Hay tụi mình thử yêu nhau không?” cậu bỗng đề nghị.

“Yêu làm sao?” tôi hỏi lại.

“Thì cứ như là 1 couple thật ấy, thế cũng hỏi!” cậu bĩu môi.

Tôi vẫn không hiểu. Cậu chán nản phẩy tay:

“Thì không yêu nhau ngoài đời, nhưng tụi mình viết thư ha, hay viết nhật ký chẳng hạn, và giả như trong đó tụi mình yêu nhau.”

“Uhm…” tôi lo lắng “rồi ai đó thấy thì sao?”

“Tôi giấu, cậu giấu, ai thấy được? Không lẽ con người mang tiếng cẩn trọng như cậu lại để sơ hở à?”

“Tôi lo là lo cậu kìa!” tôi hừ mũi.

“Yên tâm, không có đâu, cậu sẽ là người giữ sổ, tôi viết trong phòng cậu là được chứ gì. Phòng cậu đâu có ai dám vào.”

“Được, quyết định thế đi!” tôi nhe răng cười, cảm thấy thật thú vị.

………………………

Không một thứ gì thay đổi kể từ khi debut đến nay. Tôi và Jae vẫn là đôi bạn thân thiết dưới mắt thành viên trong nhóm, vẫn là một cặp đôi hoàn hảo dưới mắt fans hâm mộ. Tôi bằng lòng với điều đó.

Đơn giản vì tôi không thật sự yêu cậu ấy.

Và cũng vì cậu ấy không yêu tôi.

Hàng ngày, tôi và Jae thân mật với nhau trước máy quay. Hàng ngày, khi không có máy quay, chúng tôi trở về hai thằng bạn thân bình thường.

Và mỗi tối, Jae viết cho tôi một vài trang trong sổ. Rồi tôi đọc và trả lời cho Jae ngày hôm sau. Tôi đóng vai người theo đuổi, còn Jae là người được tôi yêu.

Cứ tối đến, chúng tôi lại trở thành người yêu của nhau qua thư tay. Và tôi nhận ra mình có một cảm giác vô cùng khó chịu. Rất khó chịu.

************************************

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, hôm nay em lỡ hút một chút sinh tố bơ của anh rồi. Ngọt quá đi! Chẳng ngon gì hết à! Bơ dầm là ngon nhất!

À, hôm nay anh lại mắng Chunnie, đừng có mắng nó hoài vậy chứ! Đó là một con người mẫn cảm. Anh còn mắng nó nữa em sẽ giận anh.

Anh yêu em phải không? Em không yêu anh! Hì, em mỗi lần viết em sẽ ghi một câu “Em không yêu anh” cho đến khi nào em thật sự yêu anh thì thôi. Lúc đó em sẽ viết là “Em yêu anh.” Thế nhé! […]

Ngủ ngon Gấu ù!

PS: Trả bộ đồ hamtaro cho người ta mau! Mau mau! Giấu nó đâu rồi???

…………………………………………..

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, anh vừa phải thôi nha, em không đi xem phim với đoàn thì có gì là xấu? Sao mắng em dữ vậy? Đồ dã man!

Anh chẳng biết gì hết mà đòi yêu em hả? Em chỉ đi xem phim với người mình yêu thôi. Cỡ như anh… đợi kiếp sau thì may ra… hứ!

À, hôm qua trả lời thư em mà dám không chúc em xinh đẹp nha. Ngày nào cũng phải nói câu đó, nghe chưa con Gấu kia? […]

Chán anh rồi, em đi ngủ đây.

PS: vẫn chẳng yêu anh tí nào. Hamtaro ơi…….. mi đâu rồi???

…………………………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, em phát hiện ra anh hoàn toàn không có khiếu viết thư. Thế mà tự bảo mình lãng mạn cơ đấy. Đọc thư anh mà em xém ngủ gật. Giọng thư thì đều đều buồn ngủ, còn câu từ thì lủng củng, chán y như con người của anh vậy.

Anh chê món em nấu hôm nay. Ừ, vậy thôi… Mai nhịn nhé! Em không yêu anh đâu, đừng có mơ tưởng.

Bé heo đáng yêu đi ngủ đây! Tìm ra bộ hamtaro rồi!!!!!!!!

PS: cấm chê bơ dầm của người ta.

…………………………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, đồ đáng ghét! Hôm nay anh chẳng làm gì để em bực hết, cho nên chán phải nói một câu cho đỡ nhàm ấy mà!

Hôm nay ly bơ dầm em để tủ lạnh bị Minnie ăn sạch rồi, hu hu. Ly sinh tố bơ của anh thì nó không thèm đụng tới. Em hỏi sao không ăn sinh tố bơ mà ăn bơ dầm của em, anh biết nó nói gì không? Nó nói: “Ủa? Có sinh tố bơ hả? Em không để ý. Thôi, để em ăn giùm luôn cho hyung đỡ tủi thân phải nhìn Yunho hyung ăn.” Và thế là nó ăn luôn. Em không kịp làm gì hết. Anh thật đáng đời!

Em vẫn chưa yêu nổi con Gấu Pooh mập và xấu xí kia. Thôi, bạn Heo gầy và xinh xắn đi ngủ đây!

PS: quên mất, hôm nay có trò đáng ghét chứ!!!! Anh làm gì mà bộ hamtaro mất một cái tai rồi vậy? Cái tai của nó đâu??? Hamtaro chỉ có một tai nhìn quái lắm biết không? Em không thích cái gì quái hết, trả tai lại đây!!!

……………………………………….

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, anh tới số rồi. Liệu hồn đó, hôm nay dám đẩy em ra lúc đang ôm anh, làm em quê nha… Khỏi xin lỗi!

Em đã cho Junsu cái PS anh mới mua rồi. Đừng đòi lại nó đó!

Thịt gấu chắc đặc sắc lắm đây!!!! Không yêu con Gấu một miếng nào hết!

Không thèm chúc ngủ ngon!

PS: anh giỡn mặt với em hả??? Em nói mất một tai nhìn quái, anh cắt luôn cái tai kia của nó là sao?? Anh mà không may nó lại cho đẹp như trước kia thì đừng bao giờ mở miệng ra nói chuyện với em.

…………………………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, em đã bảo là không chấp nhận anh xin lỗi rồi. Sao thư trước anh lải nhải hoài, nghe phát mệt. Em sợ quá đi, thôi, tha cho anh để em đỡ phải đọc nữa, nhức mắt lắm.

Hôm nay anh chụp hình mà bỏ bữa là không được rồi. Mai ăn cho đàng hoàng đi!

À, cám ơn cái gối anh tặng em nhé! Hình con gấu Pooh trông ngu dễ sợ. Anh dư tiền ghê, con người tiết kiệm trước kia đâu mất? Tuần nào cũng cố mua một món quà làm gì? Em vẫn chẳng yêu anh đâu! (Quà của anh vừa rẻ tiền vừa không có nghệ thuật gì cả! Đừng mua nữa! Cây bút chì cũng mua để tặng là sao??)

Bây giờ đi ngủ đây, em sẽ đè đầu mình lên cái mặt con Pooh đó rồi lăn qua lăn lại cho bõ ghét. Nhìn cái mặt của nó bị nhăn lại hệt như mặt anh lúc bị quê, trông hài không thể tả. Hì hì!

PS: anh may tai của con Hamtaro xấu quá!!! Thà để nó không tai cho xong! Thay vì mua quà, mua bộ hamtaro khác đi!

*******************************

Ngày tháng năm….

Ngày tháng năm….

Cứ thế, cuốn sổ giữa tôi và Jae dày lên. Tôi dần dần bị cuốn vào trò chơi của cậu. Tôi phì cười khi cậu nhắc đến con hamtaro cậu mặc để ngủ. Mỗi lần Jae chui người vào nó, cơ mặt của tôi đột nhiên chuyển động theo phản xạ. Đến một bữa, Jae lôi cái gương ra nhìn bắt tôi nhìn vào. Tôi thấy mình đang nhếch một bên mép lên, trán nhăn lại, mắt nhướn hẳn, nhìn trông tỏ vẻ kinh tởm. Tôi chịu không nổi bộ đồ đó và giấu đi. Cậu cũng lôi ra cho bằng được. Thế mà cậu lại nói với tôi rằng không thích những thứ quái dị.

Cuốn sổ là những dòng duy nhất mà Jae nói chuyện với tôi như một người đang được yêu. Còn bình thường, cậu hoàn toàn không có chút biểu lộ gì.

Hôm nay, tôi được tặng một cặp vé xem phim, trong lúc hứng chí, quên hết những gì Jae viết trong thư, tôi đem cặp vé ra và hỏi:

“Coi phim không? Yunho vừa được tặng một cặp vé…”

“Gì gì?” Jae gầm gừ “Rủ người ta đi coi phim mà lấy vé free hả? Bộ nghèo đến nỗi không tự mua được hả? Dẹp, ở nhà!”

Lúc đầu, tôi hơi chưng hửng và khá bực mình khi cậu ta sừng sộ vì lý do không đâu vào đâu. Nhưng rồi, tôi bất giác nhớ đến câu nói: “Em chỉ đi xem phim với người mình yêu thôi.”. Tôi vô ý quá!

Đêm đó, tôi không ngủ được, cứ canh cánh trong lòng chuyện đi xem phim, cặp vé đó tôi chuyển cho Junsu và Yoochun đi giùm. Hai đứa có vẻ hí hửng.

Tôi nhận thấy mình đang khó chịu. Rất khó chịu. Tôi không hiểu cảm giác này là gì. Thật đáng ghét!

…………………………………..

Ngày hôm nay không phải là một ngày dễ chịu. Tôi nhận thấy mình nhăn mặt lại khi Min ôm tay Jae trong buổi chụp hình. Thằng nhóc đó thật láo lếu, tôi nhẹ nhàng kéo tay nó ra, còn nó thì gạt phắt tay tôi.

Bàn tay nó bấu chặt lấy tay Jae, tôi luồn tay ở trên thì nó hất ra, tôi đưa tay xuống dưới thì nó đẩy đẩy, giựt tay Jae lại. Còn Jae thì chẳng biết gì cả, chỉ nhìn lên cười chúng tôi như muốn hỏi:

“Hai người chơi trò gì vui vậy?”

Vui khỉ gì? Thằng oắt con láo lếu, đã thế, nó còn mỉm cười đắc thắng nữa chứ. Đừng tưởng tôi không thấy. Sau đó coi hình lại, mặt tôi đã chẳng cười nổi. Còn tấm buộc phải cười thì trông gượng gạo không thể tả. Giờ giải lao, trước khi tôi kịp suy nghĩ thì đã thấy mình ngồi sát rạt Jae, ép cậu vào phía tay ghế. Min có vẻ không cam tâm, nó lại ngồi sát tôi và lâu lâu chồm qua nói gì đó với Jae.

“Xê ra chút đi! Chật quá hà!” Jae nói khi Min đứng dậy lấy xấp hồ sơ từ tay Junsu.

Tôi không thèm trả lời, ngồi yên tại chỗ. Mặt Jae xịu xuống và phụng phịu quay đi, không thèm nhìn tôi.

Nhưng tất cả những điều đó không phải là lý do tôi khó chịu. Lý do là…

Tôi phát hiện ra mình đang bị trò chơi của Jae cuốn vào đời thật. Tôi ghen như thể trong thư vậy.

Bên cạnh đó, cái cảm giác đáng ghét và mệt mỏi ngày nào vẫn tiếp tục nằm trong lòng tôi.

……………….

Jae lúc nào trông cũng hạnh phúc, tôi không rõ cậu có buồn khổ gì trong đầu hay không. Nhưng tôi thì không hạnh phúc.

Vì một ngày nọ, tôi nhận ra cái cảm giác đáng ghét không thể lý giải trước kia. Tôi là người khá thông minh, nên chẳng mất nhiều lắm thời gian cũng hiểu được.

Và tôi càng ghét nó hơn.

Tôi yêu Jaejoong.

Tôi biết mình đã yêu Jae. Yêu thật sự, chứ không còn là trò chơi nữa.

Nhưng Jae thì không như vậy. Cậu chỉ thân thiết như một người yêu với tôi ở trước máy quay, và ngọt ngào thật sự với tôi khi viết thư.

Cậu sẽ không chấp nhận tôi, chắc hẳn không bao giờ. Vì cậu là một người nam tính. Jae không thích bị xem yếu đuối hơn một người con trai nào. Jae thích sự mạnh mẽ và kiên cường. Cậu ghét phải trang điểm kiểu trung tính trước mặt mọi người. Và cậu rất thích khen những cô gái xinh đẹp.

Jae là người bình thường.

Còn tôi thì không.

Fans có thể ủng hộ tình cảm này, nhưng Jae thì không.

……………………………

“Sao không trả lời thư của Jae?” Jae đứng ở cửa phòng tôi và nhướn mắt nhìn cuốn sổ nằm im lìm trên bàn.

“Dạo này hơi bận.” tôi trả lời thờ ơ.

“Vậy đưa sổ đây để Jae viết, khi nào hết bận thì Yunho viết.” Jae nói.

“Thôi, không chơi nữa đâu, mệt rồi!” tôi nói và không nhìn Jae “Không yêu nhau thật, viết hoài mệt quá!”

Jae im lặng, cậu không nói ra những gì tôi mong muốn.

“Jae có yêu Yunho không? Yêu thì Yunho viết tiếp.” tôi nheo mắt nhìn Jae, nửa đùa nửa thật.

“Khùng hả? Tôi là con gái chắc?” Jae bước đến cầm cuốn sổ đập mạnh lên đầu tôi và bước ra “Lo việc cho mau đi rồi viết. Không viết là không xong với tôi đâu!” cậu đe dọa và bật cười.

Tôi cười theo một tiếng nhạt thếch. Khóa cửa phòng lại, tôi dọn dẹp đống tài liệu giả tạo trên bàn và lăn ra giường. Tôi không muốn dính vào sâu hơn.

Và quan trọng là… tôi không muốn thấy những câu đại khái như “Em vẫn chẳng yêu anh đâu!” của Jae. Nó làm tôi đau nhói. Vì thế, tôi quyết định rút khỏi cuộc chơi, rút khỏi cuộc tình không có thật giữa tôi và cậu.

……………………………

Từ đó trở đi, tôi lạnh nhạt với Jae hẳn, cả trước ống kính lẫn ở ngoài đời. Và thời gian dần trôi đi. Tôi vẫn yêu Jae tha thiết, nhưng không hề nói với cậu một lời nào trừ những lúc cần thiết.

Dù vậy, như trước đây, tôi kêu tên cậu: “Jae!” cậu liền quay sang cười.

Sự nhiệt tình và nồng ấm của cậu vẫn không thay đổi. Và tôi như mắc nghẹn. Mắc nghẹn ly sinh tố bơ mà tôi từng rất thích.

********************************

Tôi nhớ hôm đó là một bữa tiệc và các nghệ sĩ khác đều đến nhà chúng tôi. Tôi uống khá nhiều rồi bỏ ra hành lang, mọi người đang say tiệc.

Ngoài hành lang, có một bóng người dựa vào tường và ngắm trăng.

“Jae?” tôi khẽ gọi.

Người ấy quay lại nhìn tôi và nói:

“Jae ở trong bếp ấy!” rồi mỉm cười.

“Vậy Seul Gi ở đây làm gì? Sao không vào với mọi người đi?” tôi loạng choạng cười, bước lại gần Seul Gi.

“Hôm nay hơi mệt nên trốn ra đây một chút!” Seul Gi khẽ cười.

Cô ấy cười đẹp thật, da trắng như da Jae vậy. Jae cũng có những lúc nhìn nữ tính thế này. Nhớ đến Jae, hơi men của tôi đã khống chế lấy cơ thể. Tôi đột nhiên kéo Seul Gi lại và hôn lên môi cô ấy.

“Chát!” cái tát mạnh đến nỗi tôi té ngửa ra sau.

Seul Gi sững sờ nhìn tôi và bắt đầu khóc.

“Xin lỗi người ta mau!” giọng cậu vang lên giận dữ.

“Xin lỗi!” tôi xin lỗi Seul Gi như một cái máy.

“Xin lỗi Seul Gi” cậu hơi cúi đầu nói “Yunho hôm nay quá chén!”

“Không sao!” Seul Gi lau mắt “Tôi hiểu mà! Cậu dìu Yunho về phòng đi!”

“Đứng dậy cho tôi!” cậu chào Seul Gi rồi gằn giọng.

Tôi vẫn chẳng thể đứng lên. Jae bước đến và xốc người tôi dậy một cách thô bạo rồi lôi tôi xềnh xệch về phòng.

……………………….

Jae hôm nay thô bạo quá, cậu nhúng hẳn đầu tôi vào thay nước trong phòng tắm rồi thảy tôi lên giường.

“Hôm nay cậu làm sao vậy? Uống gì mà dữ thế không biết!” Jae vừa càu nhàu vừa lột áo tôi ra thay “Tôi tát cậu một cái đủ tỉnh chưa? Hay muốn tát thêm?”

“Hôn một cái thì tỉnh!” tôi mơ màng nói.

Không chần chừ, Jae đấm thẳng vào mặt tôi. Chảy máu mũi rồi!!

“Cậu say lắm rồi đó!” Jae cằn nhằn và loay hoay rót một ly nước.

Tôi hoàn toàn không làm chủ được bản thân. Tôi lết ra cửa và khóa lại rồi lột phăng cái áo thun Jae vừa cố hết sức để tròng vào người tôi.

“Gì nữa đây?” Jae ngạc nhiên hỏi “Cậu giỡn mặt đó hả? Tôi tốn biết bao công sức để mặc áo cho cậu…”

“Vậy thì” tôi cắt ngang lời Jae “một tí nữa mặc lại cho tôi cũng được cơ mà!”  rồi tôi phá lên cười.

“Cậu cười lúc say trông trơ trẽn quá!” Jae nhận xét và đưa ly nước cho tôi.

“Xoảng!” tôi gạt phăng ly nước xuống đất và nhanh như chớp đẩy Jae lên giường.

“Yunho?” Jae ngỡ ngàng.

“Jaejoong!” tôi gọi lại tên cậu thật khẽ và bắt đầu hôn lên cổ Jae.

“Xê ra!” Jae chống cự “Người cậu sặc mùi rượu, khó thở quá! Cậu say lắm rồi đó!”

“Cậu ngọt như sinh tố bơ vậy Jae!” tôi thì thầm.

“Biết rồi, câu đó nói rồi, xê ra!” Jae cố sức đẩy tôi ra.

Tôi không trả lời cậu nữa và hành động thô bạo hơn. Môi cậu mềm và ngọt.

“Jae, môi em thật mềm!”

“Lại còn em nữa chứ!” Jae gào lên khe khẽ, cậu sợ ở ngoài nghe thấy “Yunho, cậu chỉ được làm chuyện này với người cậu yêu thôi.”

“Yêu? Em có phải con gái đâu mà cần tôi yêu!” tôi lập lại lời nói trước kia của Jae trong vô thức.

****************************

Đêm đó hình như có trăng, vì tôi nhớ mang máng rằng một ánh sáng leo lắt ngoài cửa sổ hắt vào. Chiếu lên mặt em, lấp lánh những giọt nước. Trong suốt và cam chịu.

Chiếc giường bừa bộn, phòng thì hỗn độn những mảnh quần áo vương vãi. Tôi thấy mình đang ôm ghì lấy em và hôn thật lâu.

Em không chống cự nữa, nhưng những giọt nước mắt cứ rơi xuống mặn chát vị lưỡi của tôi. Ngực em ấm, môi em hồng và người em thơm.

Mùi thơm không phải nước hoa, dịu ngọt nhẹ nhàng tỏa ra, như thể đang làm tôi tan chảy đi vậy.

Đêm đó, hình như có trăng.

***************************

Kể từ ngày đó, em không còn nồng ấm và nhiệt tình với tôi như trước nữa. Phải, đáng kiếp cho cái thân tôi. Ngày ngày nhìn em nô đùa với mọi người, và ngày ngày nhận lấy sự lạnh nhạt của em.

Nhưng, em vẫn cười mỗi khi tôi kêu tên em: “Jae!”

Tôi đã chiếm đoạt em mà không cần nói ra một lời yêu. Dù rằng tôi yêu em điên dại.

***************************

“Này, lâu quá không ăn bơ dầm, đi không?” một hôm, em đột nhiên mở lời.

Như một cái máy, không cần hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lập tức gật đầu.

Sinh tố bơ. Là món mà tôi thích. Vì nó giống em. Tưởng rằng sẽ đắng lắm, nhưng lại ngọt ngào, dễ uống.

Em thì không.

Em thích thưởng thức từ từ một ly bơ dầm hơn là hút đầy miệng một ly sinh tố bơ.

Đó là điểm tôi khác em.

Tôi khác em nhiều lắm, nhưng điều tôi vừa nói ở trên chính là điểm khác biệt lớn nhất.

“Bơ dầm đắng chết được, sao cậu thích nó hay thế?” tôi nhăn mặt mỗi khi em kêu một ly bơ dầm với vẻ mặt hí hửng.

“Cậu chẳng biết gì hết” em chun mũi “bơ dầm cũng có đường, có sữa vậy, mà giữ được vị đắng của bơ, ngon gấp mấy lần sinh tố bơ ấy chứ!”

“Nó vẫn đắng.” tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Nhưng mà…” em khẽ cười “ăn bơ dầm tôi liên tưởng đến cậu. Giống cậu nhiều lắm.”

“Sao lại có tôi ở đây?” tôi ngạc nhiên hỏi.

“Có đường, có sữa, cũng ngọt.” em đưa mắt về xa xăm.

Tôi không hiểu lắm điều em nói. Em múc một muỗng bơ lên cho vào miệng và ngậm thật lâu.

Rồi em lại khẽ cười thật nhẹ:

“Nhưng vẫn đắng và khó ăn.”

………………………

“Jae? Jae ơi?” tôi gõ cửa phòng em đêm đó và quyết định nói một lời xin lỗi.

Im lặng. Cửa không khóa. Tôi đẩy nhẹ cửa, phòng vắng tênh.

Trên giường là cuốn sổ của tôi và em. Em biến mất!

Một mảnh giấy rơi ra.

“Yunho, tôi sang ở nhà Se7en, cậu ấy mời tôi mấy ngày rồi. DBSK sẽ không tan rã đâu. Chỉ là tôi sang ở nhà Se7en thôi. Ngủ ngon Yunho!”

Tàn nhẫn!

Tôi sững người nhìn. Em tàn nhẫn với tôi đến thế sao?

Tôi chạy vọt ra ngoài. Đêm.

“JAEJOONG!” tôi gào lên.

“JAEJOONG!” tôi gào lên.

Tôi không đủ can đảm chạy đến nhà Se7en và đập cửa đòi Jae về. Tôi hoàn toàn không đủ tư cách.

“JAEJOONG!” tôi đập tay vào tường.

Đêm đó hình như có trăng.

“JAEJOONG! JAEJOONG!” tôi gục xuống bên vệ đường và thẫn thờ nhìn vào bức tường xám ngoét trước mặt đang loang lổ những vệt máu từ tay tôi.

Tôi kêu tên em. Tôi kêu tên em. Tôi đã kêu tên em.

Nhưng, em đã không cười.

********************************

Cuốn sổ em và tôi cùng viết đã đầy chữ. Những trang sau, em viết đủ, không chừa một trang nào cả.

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, anh lạnh nhạt với em!

Em không yêu anh! Em không chúc anh ngủ ngon!

……………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, anh vẫn không thèm viết cho em chữ nào. Em ghét anh! Thức trắng đêm đi, đồ ngốc!

…………………………..

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, Se7en mời em sang ở nhà anh ấy và mời em đi xem phim kìa. Em có nên đi không Yunnie?

Yunnie, em không thể nói dối được nữa. Sai lầm lớn nhất của em là dính vào trò chơi này.

Yunnie, em yêu anh. Ngủ ngon, Gấu yêu!

…………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, em chịu không nổi. Em không chịu được cái sự lạnh nhạt của anh. Em không rõ mình yêu anh từ bao giờ. Nhưng từ sau khi trò chơi bắt đầu, em đã rất quý anh rồi. Em không rõ mình yêu anh từ bao giờ…

Gấu ơi, viết cho Heo mấy dòng xem nào! Heo yêu Gấu!

……………………….

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, em đang uống thuốc an thần. Em sắp nghẹt thở vì cái đắng của bơ rồi, Yunnie! Đồ đáng ghét! Em yêu anh! Phải nói bao nhiêu lần thì anh mới viết lại cho em đây? Đáng lẽ theo luật chơi thì anh là người theo đuổi em mới đúng chứ Yunnie?

……………………….

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, em thật không ngờ anh lại làm vậy.

“Yêu? Em có phải con gái đâu mà cần tôi yêu!”

Anh đã giết đi tình cảm của em với anh bằng một câu nói đó Yunnie à! Anh hôn Seul Gi, em không giận, vì đó là men hôn. Anh cưỡng bức em, em cũng có thể không giận, vì anh đang say.

Dù em yêu anh, thì câu nói đó vẫn là một lưỡi dao sắc, Yunnie. Tụi mình sẽ không ở bên nhau nữa nhỉ, kẻo em không chịu nổi cái đắng của bơ đâu. Nhưng… em yêu anh, Yunnie!

………………………

Ngày tháng năm

[…]

Yunnie, lúc anh đọc dòng này chắc hẳn em đang ở nhà Se7en rồi. Em yêu anh. Đã từng yêu anh, như em từng thích ăn bơ dầm vậy.

Nhưng người ta nói, thời gian là một phương thuốc màu nhiệm. Em hận anh. Em sẽ thử yêu Se7en. Se7en yêu em, chẳng lý gì em không yêu anh ấy được. Vì em sẽ chóng quên anh thôi, Yunnie!

Một ngày gần đây thôi, em sẽ quên anh, Yunnie!

******************************

Tôi thích ăn sinh tố bơ, còn em thích ăn bơ dầm. Đó là điểm tôi khác em. Tôi và em khác nhau nhiều lắm. Chẳng hạn như…

Em có thể quên tôi.

Còn tôi thì không.

******************************

Những ngày diễn với nhau, em vẫn nhìn tôi một cách nồng ấm đầy kỹ thuật diễn xuất. Đau nhói khi mỗi lần ống quay lia đi là mặt em cũng trở nên lạnh băng.

Và hôm nay, khi tôi đứng trước một rạp chiếu phim thì em bước đến:

”Yunho, đi coi phim hả? Jae cũng định vào xem phim.”

Tôi mừng rỡ quay lại nhìn. Jae và Se7en, họ đứng cạnh nhau.

”Jae… đi xem phim với ai vậy?” tôi gượng gạo hỏi.

Em mỉm cười và nắm tay Se7en nói: ”Đây chứ ai! Thôi, đến giờ rồi. Vào trước nha!” rồi em tươi cười kéo Se7en đi. Bỏ mặc tôi ngơ ngẩn trong đám đông.

******************************

Ngày hôm đó, tôi ngồi ở một quán cafe và gọi hai ly nước. Một sinh tố bơ, một bơ dầm.

”Sai rồi!” tôi cười ”Em và tôi, so sánh sai cả rồi!”

Tôi không phải là bơ dầm, em cũng chẳng phải là sinh tố bơ. Ngược lại mới đúng Jae à.

******************************

Vào trong, tôi buông tay mình ra khỏi tay Se7en và cúi người:

”Hyung, cám ơn hyung! Se7en hyung, em chỉ đi xem phim với người mình thích, nên em không vào với hyung được, em xin lỗi.”

”Có gì đâu!” Se7en nhẹ cười ”Em còn yêu cậu ta cơ mà, sao lại thế?”

”Trước đây, lúc em ở nhà hyung, em có nói rằng em ghét phải đơn phương đúng không? Cảm giác đó đau lắm!”

”Em muốn trả thù à?”

”Không, em muốn cho Yunho biết cảm giác của em đã trải qua thôi.” tôi mỉm cười và chào Se7en đi về.

Yunho, em đã từng yêu anh. Nhưng em sẽ không nói nữa. Cho đến khi anh đến tìm em.

Yunho, chắc hẳn anh đang rất buồn phải không? Chắc chắn rồi, vì em biết một điều.

Em biết rằng, anh yêu em.

***********************************

Đáng ra tôi phải là sinh tố bơ mới đúng, phải không Jae? Trông thì ngọt ngào, nhưng bản chất vẫn là đắng nghét. Cái ngọt ngào giả tạo của tôi đã giết chết mọi thứ.

Và em, sự nhiệt tình của em ban đầu làm người ta khó nuốt. Nhưng càng ăn, thì vị sữa và đường càng đậm ở đáy ly.

Rồi khi tôi bị nghiện bởi cái vị nửa đắng nửa ngọt của em thì ly bơ của tôi đã hết mất rồi. Khi tôi đưa muỗng xuống đáy ly, thì bơ đã hết, mà sữa và đường cũng chẳng còn.

Như bây giờ, lúc tôi đưa muỗng xuống đáy ly, thì mọi thứ đã hết trước khi tôi kịp nhận ra.

Tôi đã kêu tên em rất nhiều lần. Tôi đã kêu tên Jaejoong hàng ngàn lần. Tôi kêu em nhiều lắm.

Nhưng Jaejoong à, em đã không còn cười với tôi nữa rồi!

THE END.

TP. Hồ Chí Minh

1h50 am – 23/04/2008

9 responses to “SINH TỐ BƠ

  1. Em đọc xong fic,định com cho ss mà nhìn cái ngày viết e tá hỏa.=)) 2008~
    Thôi kệ,:P.fic này non-Au hén,e thích fic non-Au,nhưng không fai fic nào cũng thích. Nói chung e có cảm hứng với những fic mà tích cách Je và Yun giữ lại phần nào đấy nguyên bản.( ầy e lại lảm nhảm!)
    Fic này của ss,e thích những dòng của Je nha, rất hâm nha, đặc biệt là các P/S.
    E chỉ thấy trong fic này 1 con gấu đần và 1 con heo thích chạy loăng quăng.không thấy YJ của e đâu cả.=)
    Mà e chưa ăn bơ dầm cũng như sinh tố bơ,không biết thế nào nhỉ?=))

    • Haha! Fic này là 1 trong mấy 3 fic đầu tiên ss viết về DB thì phải. ^^ Lúc đó chỉ vừa tức thì bấn YunJae, vẫn còn chưa rõ thế nào thế nào~ ^^.

      Mà bơ dầm hay sinh tố bơ đều ngon. Bữa nào em đi uống nước cứ order thử đi! 😀

  2. ngọt và đắng
    đó là cuộc sống
    mà tình yêu lại là gia vị của cuộc sống
    nên tất lẽ dĩ ngẫu yêu là tự mình nếm lấy cả cái ngọt ngào và đắng cay
    sinh tố bơ hay bơ dầm đều ngon cả
    cái ngọt trước đắng sau
    và cái đắng trước ngọt sau
    nhưng em vẫn thấy chúng đơn giản là cùng bản chất
    vào dạ dày rồi thì cũng như nhau
    1 người chờ đợi 1 người gặm nhấm nỗi đau khi nào đến với nhau ?
    ha , không vấn đề bởi ss luôn đặt yun cạnh jae mà , phải luôn luôn như thế mới đúng chân lý =)))
    fic này yun làm jae buồn nên ss thẳng tay cho ông đau khổ lun ( may mà chưa giết ^^)

  3. ss Ookami ơi! ss c cko e repost fic này lên diễn đàn jyjvn.tk nhoaz. E sẽ làm đúg theo yêu kau` kủa ss mà.

  4. thử một lần ăn cả hai thứ đó , à hình như sinh tố bơ thỳ có ăn qua rồi , vị được , :)) yêu ss lắm

  5. hehe, em biết đến sis rất muộn, cũng như DB vậy^^~ nhưng sis lại cho em cảm giác rất tốt, những câu chuyện của sis, không phải lúc nào cũng vui, nhưng lại rất lắng đọng, giống như cảm giác của em về YJ, rất mơ hồ, nhưng cũng rất rõ ràng:) Haizz, lảm nhảm nhiều quá rồi:D sis cố lên nhé, em thấy sis viết rất chắc tay, thực sự rất tuyệt đấy\m/
    P/S: sorry sis vì đến bh ms com, tại e toàn lên = đt thoại, mà em ghét viết không dấu lắm*nguỵ biện*

  6. à là như vầy
    hôm nay vừa mới troll ss xong đến tối thì sốt, tự nhiên đâm tự kỉ lại vào đọc lại Sinh tố bơ. Cảm giác không giống như lần đầu đọc, em cũng không rõ nó là gì, nhưng mà cảm giác lúc đầu rất ngọt ngào, nhẹ nhàng, hơi buồn man mác, nhưng đấy khi em chưa có thử qua sinh tố bơ, lần này đọc lại là khi đã nếm qua sinh tố bơ do đại ca tự chế tại gia, cảm giác thật không muốn nếm đến lần thứ 2 😦 *không phải do nó không ngon mà do em không ăn được rất nhiều thứ*. Cho nên thế nào nhỉ, lần này đọc lại thấy không có ngọt ngào lúc ban đầu, chỉ thấy cổ và lưỡi tái hiện cảm giác lúc uống sinh tố bơ thôi, khá là khó chịu, nói chung là khả năng cảm thụ văn học xuống tới con số âm luôn.
    ss nếu có rep lại xin đừng troll em. Em hiện tại còn đang tự hỏi tại sao lại vào đây còm men lung tung nhưng cũng không hiểu tại sao, mà đã mất công type thì phải post. Xin thứ lỗi cho em 😦

  7. Pingback: List YunJae short fic | Yêu Xa

Leave a reply to Dương An Cancel reply